Ngọt ngào những mùa xuân bên cha

Thực phẩm Bếp Việt
Th 4 22/02/2023

          Tôi nhớ mãi những ngày còn thơ, những ngày giáp tết, khi ông Táo đã về trời, cha tôi thường sai bảo chúng tôi quét tước cổng ngõ, dọn dẹp nhà cửa, sửa soạn bàn thờ gia tiên, treo lên tường nhà những câu đối đỏ, những bức tranh ngũ quả để cầu mong một năm mới an lành, no đủ.

         Những ký ức tuổi thơ như thước phim quay chậm đưa tôi trở về miền nhớ xa xôi. Nơi mái tranh nghèo có đàn con nhỏ cùng người cha của mình đang quây quần, sum tụ bên nhau, cùng nhau sửa soạn đồ lễ, chuẩn bị những món ăn ngon để phục vụ cho ba ngày tết.

          Vào ngày 30 tết, chúng tôi sẽ cùng bố gói bánh trưng, làm nem, gói giò. Thường thì chị Hai sẽ giúp bố cắt là chuối, tôi giúp bố đong gạo, nêm nhân thịt, nhân đỗ để cho vào bánh. Con Ba, thằng Út ngồi bên chỉ trực bố giơ tay là đưa cho bố sợi lạt. Vừa gói bố vừa kể những câu chuyện xa xưa, chuyện về ông nội, chuyện về các anh em của bố. Mỗi lần nhắc đến ông giọng bố lại rưng rưng, mắt bố ầng ậc nước. Bố nói, ông chưa được một miếng ăn ngon, cũng chưa từng được ăn bữa cơm no đã phải xa trần thế. Nên tết nào cũng vậy, bố ngoài việc nấu những món ăn ông nội thích, thì còn làm rất nhiều món ngon mà ngày thường không có. Bố nấu để mời ông nội, mời ông bà tiên tổ về dùng bữa và xin ông bà phù hộ cho gia trạch bình an, con cháu khoẻ mạnh, yên ấm.

          Năm tháng như thế cứ dần trôi qua, tuổi thơ của chúng tôi lớn lên trong nghèo nàn, túng thiếu, trong tình yêu thương đủ đầy, trọn vẹn của cả cha và mẹ.

         Rồi con đường mưu sinh khiến chị em chúng tôi như những cánh chim tách khỏi bầy đàn, bay mỗi người mỗi ngã mà tìm nơi trú ngụ, bỏ lại sau lưng một quê hương, một mái nhà. Nơi ấy có một người cha, ngày ngày vẫn luôn mong mỏi, ngóng trông những cánh chim kia bay về bên ông. Và mỗi năm như thế, duy chỉ có ngày tết đàn chim ấy mới có dịp quay về đông đủ.

         Khi cây mận trước sân nhà đâm chồi nẩy lộc rồi bung nở trắng xoá. Khi cây tre già trước ao rụng rơi những chiếc lá khô giòn, bạc phếch, khi cây ổi trong vườn từ từ thay màu lá, từng chiếc, từng chiếc từ vàng ruộm đến đỏ au rồi khô quắt, khi bầu trời xuất hiện từng đàn chim én bay về dập dìu... Cha tôi sẽ ra đầu ngõ ngóng trông với niềm khắc khoải, chờ mong. Và như thế, mỗi năm chúng tôi lại về bên cha. Chúng tôi xà vào lòng cha trong cái ôm thật chặt, thật ấm.

        Cái lạnh của miền Trung vào ngày giáp Tết như quất vào da thịt nhưng chúng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường bởi có niềm vui đôn hậu của cha, bởi có nụ cười hiền của mẹ. Bởi những món ăn quê nhà mà chỉ tay bố nấu chúng tôi mới thấy ngon và tròn vị. Bởi những tấm chăn sờn cũ thơm mùi rơm rạ cha cất kĩ trong rương nay mới có dịp mang ra dùng tới.

           Trong căn bếp nhỏ bập bùng, bên nồi bánh trưng nước sôi ùng ục. Cả nhà chúng tôi ngồi bên nhau, kể nhau nghe biết bao câu chuyện vui buồn cho thỏa nỗi nhớ niềm thương sau bao ngày dài xa cách. Mùi thơm của củi lửa quện với mùi hương nếp mới toả ra ngào ngạt, làm cho tôi xao xuyến, bồi hồi.

Tết dù ở năm tháng nào cũng đều có những dấu ấn ngọt ngào đẹp đẽ, mà ấm áp nhất có lẽ là được ăn bữa cơm gia đình đông đủ. Rồi cùng nhau xem pháo hoa trong khoảnh khắc đất trời giao thoa hoà hợp. Vào thời khắc linh thiêng ấy bố sẽ phá lệ rót rượu cho cả nhà, bố chúc mừng năm mới chúng tôi và như thường lệ chúng tôi chúc sức khoẻ bố mẹ kèm theo những bao lì xì đỏ thắm.

        Nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có những niềm vui. Ta hạnh phúc hân hoan trong vòng tay cha mẹ bao nhiêu thì ta chống chếnh, chênh vênh bấy nhiêu khi mất đi cha mẹ. Cuộc đời thật nghiệt ngã khi trao cho ta những yêu thương ấm áp từ vòng tay cha. Rồi một ngày lại mang cha đi mãi để lại cho ta những khoảng trống đến lạ thường.

         "Mùng 1 tết cha, mùng 2 tết mẹ". Tôi thắp nén nhang lên bàn thờ cha mà lòng nặng trĩu những suy tư. Cha vẫn ở đây và cười hiền như đất, cha vẫn nhìn tôi trìu mến, chỉ là cha không còn dang rộng vòng tay để ôm tôi vào lòng như mọi bận. Chỉ là, cha không còn đứng ở đầu ngõ đón đợi tôi như mọi khi, chỉ là tôi gọi "cha ơi!" nhưng cha không trả lời được nữa.

         Xuân đầu vắng cha, chị em chúng tôi vẫn làm những công việc cũ như một thói quen nhưng không còn thấy sự háo hức, hồ hởi trong từng khâu chuẩn bị. Xuân đầu vắng cha, chúng tôi thấy ngày trôi qua chậm rãi và lặng lẽ đến nhường nào. Mâm cơm mẹ nấu vẫn đầy đủ những món ăn yêu thích của các thành viên nhưng sao mặn chát. Mẹ cũng không kể những câu chuyện buồn mà mắt chúng tôi vẫn cứ ướt nhèm. Và chắc hẳn những mùa xuân sau, sau nữa chị em chúng tôi vẫn sẽ còn thấy thiếu thốn đến chông chênh hơi ấm của những mùa xuân xưa cũ. Sẽ lại thèm được một lần nữa đắm mình trong không khí đầm ấm của bữa cơm đoàn viên ngày tết.

          Mùa xuân vắng cha là một câu chuyện buồn, nhưng tôi muốn ghi lại như một dòng cảm xúc của riêng mình, như một niềm an ủi, sẻ chia nhỏ nhoi với những ai cùng cảnh ngộ. Hạnh phúc biết bao khi mỗi mùa xuân về lại còn có cha bên đời. Hạnh phúc biết bao khi mỗi dịp xuân về lại có cha đứng ở cửa ngóng trông, đón đợi. Hạnh phúc biết bao cho những ai vẫn còn đủ cả cha và mẹ để mà yêu thương. Xuân nào vui bằng xuân sum vầy, tết nào đẹp bằng tết đoàn viên. Chúc cho tất cả chúng ta sẽ có thật nhiều những mùa xuân sum vầy, hạnh phúc.

Minh Khôi