BÁT CHÁO CÓC ĐONG ĐẦY YÊU THƯƠNG CỦA MẸ – Thực phẩm Bếp Việt

BÁT CHÁO CÓC ĐONG ĐẦY YÊU THƯƠNG CỦA MẸ

Thực phẩm Bếp Việt
Th 2 10/10/2022

          Ở quê tôi, cứ vào mùa mưa thì lúc đêm đến, những con cóc nhảy tứ tung quanh vườn. Bắt cóc đem về nấu cháo đã trở thành thú vui thuở ấu thơ của tôi và các đứa em. Thuở nhỏ tôi gầy yếu, xanh xao. Dù mẹ tôi cho tôi ăn những thức ăn bổ dưỡng nhưng tôi vẫn cứ gầy còm. Mẹ tôi nghe người ta nói nếu cho tôi ăn cháo cóc thường xuyên thì hy vọng tôi sẽ không còn bị còi xương nữa. Thế là đêm đêm mẹ cùng các con bắt cóc quanh nhà đem về nấu cháo cho tôi ăn. Món ăn cháo cóc trở thành ký ức đẹp của tuổi thơ tôi mà suốt cuộc đời này sẽ không quên.

          Mẹ tôi nổi tiếng nấu ăn ngon, vì vậy cháo cóc cũng là món mà mẹ nấu rất hấp dẫn với các con. Để có được một nồi cháo cóc ngon mẹ tôi cắt bỏ đầu cóc, lột da bỏ hết bộ lòng ruột vì sợ có trứng cóc ăn sẽ bị ngộ độc, còn thịt thì làm sạch, chặt bỏ những cái móng chân. Sau đó mẹ tôi bắc nồi cháo lên bếp, lúc đầu chụm lửa cho sôi, sau đó chụm lửa riu riu cho cháo nhừ. Tiếp theo mẹ tôi bắc chảo lên bếp rồi để thịt cóc vào xào. Khi thịt cóc chín, mẹ tôi trút thịt vào nồi cháo và nêm thêm bột ngọt, nước mắm cho vừa ăn, bỏ hành vào cho thơm và đặc biệt ăn cháo có nhiều tiêu mới ngon. Sau đó, mẹ tôi dọn cháo cho cả nhà ăn và dĩ nhiên tôi ưu tiên được ăn nhiều nhất. Cháo cóc có tác dụng trị bệnh còi xương, chậm lớn vì vậy nhờ những ngày ăn cháo cóc của do mẹ nấu, tôi càng khỏe mạnh, không còn gầy còm nữa. Cháo cóc tuy là món ăn đơn sơ, mộc mạc nhưng rất giàu dinh dưỡng và cũng xuất phát từ tình thương con vô bờ bến mà ngày ngày mẹ tôi bỏ công nấu cho tôi những bát cháo thơm ngon. Có một kỷ niệm mà suốt đời tôi không quên. Một đêm mưa dù bị bệnh cảm nhưng mẹ tôi vẫn đi bắt cóc, sau đêm đó mẹ bệnh sốt rất nặng. Sáng hôm ấy nhìn giỏ cóc nặng trĩu mà tôi đã khóc vì thương mẹ. Chính tình mẫu tử đã giúp mẹ vượt qua tất cả để mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho con. Tôi đã lặn lội con đường quê ngót hơn 3 cây số để mua thuốc cho mẹ. Tôi còn hái lá sả nấu xông cho mẹ, nhờ vậy mà mẹ hết bệnh.

          Mẹ tôi mất đã lâu nhưng đến bây giờ tôi vẫn thích ăn cháo cóc, một món ăn đạm bạc nhưng đậm đà hương vị quê hương của những người nghèo có cuộc sống còn thiếu trước, hụt sau. Bây giờ cuộc sống tôi khấm khá và tôi được ăn nhiều món ăn ngon nhưng tôi không bao giờ quên những món ăn đạm bạc từ thuở hàn vi. Chính những món ăn từ thuở cơ hàn đó đã là nguồn động lực giúp tôi vươn xa trong cuộc sống vì từng bước tôi đi trên đường đời luôn có bóng hình của mẹ. Sau ngày mồ côi mẹ, cứ mỗi lần ăn cháo cóc là tôi nhớ đến mẹ. Nếu như chén cháo ngày xưa do mẹ nấu cho tôi ăn vừa ngon ngọt vừa thấm đượm tình mẫu tử thì chén cháo ngày nay luôn có hương vị mặn đắng vì nó đã hòa lẫn vào những giọt nước mắt của tôi tuôn rơi. Tôi nhớ lại có nhiều đêm mưa bão, dù bị bệnh tim, sức khỏe rất yếu vậy mà mẹ vẫn cố gắng bắt cóc đem về nấu cháo cho tôi ăn để tôi được khỏe mạnh mà sống bên mẹ hiền. Nhờ những bát cháo cóc của mẹ mà tôi mới có sức khỏe mà học tập làm việc. Tôi đã thành nhà giáo và nhà văn, hai nghề nghiệp mà mẹ từng hoài vọng dành cho tôi vì mẹ thấy tôi ốm yếu, thích hợp với nghề lao động trí óc. Ở nghề dạy học thì tôi được học sinh kính trọng vì hay quan tâm dành tình thương cho các em, ở nghề viết văn, tôi thành công khi phát hành sách và viết được nhiều thể loại văn học cũng như đạt nhiều giải thưởng. Rất tiếc, khi tôi thành đạt thì mẹ đã không còn nữa. Nhiều người nói con trai là nhờ đức mẹ. Mẹ tôi sống nhân ái và được nhiều người quí mến. Tôi nghĩ chính đạo đức của mẹ chính là ngọn hải đăng đưa con thuyền đời tôi cập vào bến bờ hạnh phúc.

          Ngày trước mẹ tôi hay giúp đỡ cho những hoàn cảnh khó khăn trong xóm những bao gạo vì hồi đó nhà tôi làm ruộng có gạo nhiều. Tôi đã học ở mẹ về lòng nhân ái. Ngoài thời gian dạy học, tôi tham gia nhiều hoạt động thiện nguyện san sẻ yêu thương cho những mãnh đời bất hạnh. Ngoài những phần quà tặng, thỉnh thoảng, tôi thường đến bệnh viện để phát những phần cơm hay cháo từ thiện. Có một lần tôi phát cháo từ thiện ở bệnh viện Ung Bướu (Thành phố Hồ Chí Minh) mà tôi chảy dài nước mắt vì nhớ đến mẹ. Nhìn cháo thịt bằm tôi nhớ bát cháo cóc của mẹ ngày xưa. Nếu mẹ còn sống chắc mẹ sẽ hạnh phúc khi biết tôi làm công việc thiện nguyện. Mẹ là hình ảnh đẹp nhất trong suốt cuộc đời tôi vì mẹ sẵn sàng muốn vắt cạn dòng máu trong tim mình để nuôi dưỡng đàn con mà hình ảnh bát cháo cóc ngày xưa là hình ảnh sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi từ bây giờ và mãi mãi về sau./.

Nguyễn Thanh Dũng