TÌNH YÊU CỦA MẸ

Thực phẩm Bếp Việt
Th 7 15/10/2022

Những bữa cơm quây quần bên người thân có lẽ luôn là một kí ức đẹp đối với mỗi người. Nhất là với những đứa trẻ mới lớn, khi lần đầu rời xa vòng tay ấm áp của mẹ, lần đầu tự nấu những bữa cơm cho riêng mình thì những kí ức đấy như lại càng trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.

Là một tân sinh viên lần đầu phải sống tự lập, cái cảm giác bơ vơ, trống trải bao trùm hoàn toàn tâm trí tôi khi có quá nhiều thứ thay đổi từ chỗ ở, môi trường xung quanh đến những mối quan hệ thầy cô, bạn bè… Mọi thứ như đều ập xuống một lúc và điều duy nhất an ủi tôi đó chính là cuộc gọi mỗi tối từ mẹ. Trong những ngày đầu, hôm nào cả nhà chúng tôi cũng canh đến giờ cơm để vừa trò chuyện qua những cuộc gọi video, vừa thưởng thức bữa cơm. Dù là hai mâm cơm, hai không gian hoàn toàn khác nhau nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái không khí cả gia đình cùng nhau quây quần bên mâm cơm. Tôi khoe với mẹ những món mà tôi nấu, mẹ cũng cho tôi xem những món ăn quen thuộc mà tôi vẫn ăn trong gần 20 năm qua khi còn ở nhà. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ là tôi không được ngồi cùng mẹ, được mẹ gắp những miếng thịt ba chỉ ngon nhất, được để dành những món tôi thích nhất. Dường như đã có lúc tôi muốn bật khóc và nói với mẹ rằng tôi cô đơn và áp lực đến nhường nào. Nhưng những lời ấy có lẽ tôi sẽ mãi chôn vùi trong tim vì tôi biết rằng nụ cười tươi của mẹ cũng đang che đậy cho sự cô đơn khi thiếu vắng tôi và tôi không thể làm gì khác ngoài việc đáp lại nụ cười ấy và tiếp tục nói chuyện để mẹ biết rằng tôi đang rất ổn. Dần dần tôi cũng đã quen với việc sống một mình tự do tự tại, thích nấu món gì thì nấu mà không muốn nấu thì lại đi ăn quán. Các món ăn từ đặc sản Hà Nội đến những món mới lạ, ban đầu tôi còn hứng thú vì sự mới mẻ của chúng nhưng rồi khi ăn ngày này qua ngày khác, nhiều đến mức phát chán và không thể biết được thứ gì có thể thoả mãn mình cộng thêm với sự bận rộn và tiện lợi của đồ ăn ngoài, tôi dần dần rời xa những bữa cơm quen thuộc và chỉ ăn qua loa cho qua bữa.

        Khi chuẩn bị kết thúc kì học cũng là lúc mùa hè đầu tiên trên đại học của tôi chính thức bắt đầu. Ban đầu, tôi có ý định ở lại Hà Nội để làm thêm hoặc đi chơi cùng với bạn mới nhưng rồi trong một lần gọi điện về, câu nói của mẹ khiến tôi phải suy nghĩ lại: “Mỗi lần đi qua quán bánh tráng là mẹ lại nhớ con!”. Đây là món ăn yêu thích của tôi và cứ mỗi dịp cuối tuần, mẹ con tôi lại cùng nhau ăn món bánh tráng nướng này để tự thưởng cho một tuần học tập và làm việc mệt mỏi. Bỗng dưng một suy nghĩ đã hiện ra trong đầu tôi: “Đã bao lâu rồi mình chưa ăn được một bữa cơm với mẹ? Đây không phải mùa hè mình vẫn mong chờ hay sao?”. Do quê tôi cách Hà Nội 10 tiếng xe khách nên việc về quê gần như chỉ có thể thực hiện trong các dịp nghỉ dài hơn 3 ngày và mùa hè này có lẽ là một cơ hội hiếm hoi để tôi có thể về thăm mẹ. Ngay lập tức tôi đã kiểm tra lịch thi và đặt vé ngay ngày hôm đó với hi vọng có thể được gặp mẹ sớm nhất có thể.

Bữa cơm gia đình

Cuối cùng, ngày ấy cũng đã đến. Vẫn cái bếp ga hơn 10 năm không đổi ấy, vẫn cái nồi cơm còn nhiều tuổi hơn cả tôi, như bao đứa con xa nhà trở về, bố mẹ đã chiêu đãi tôi một bữa cơm thật hoành tráng với các món khoái khẩu như thịt gà luộc, gà rán, sườn xào chua ngọt, canh trứng cà chua,…cảm nhận hương vị vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, tôi ngạc nhiên vì sao bữa cơm này lại ngon đến thế. Không chỉ có vậy, những ngày sau đó dù có là cơm chan canh rau muống với vài con tép dưới cái tiết trời oi ả của mùa hè cũng khiến tôi cảm thấy nó còn ngon hơn gấp trăm lần những nồi lẩu, những khay thịt nướng tôi được thưởng thức ở Hà Nội. Hoá ra, chỉ cần là những món mẹ nấu, chỉ cần là không khí gia đình cũng khiến cho những món ăn quá đỗi giản đơn ấy lại là mỹ vị trong lòng tôi.

Kết thúc kì nghỉ hè và quay lại với cuộc sống học tập và làm việc bận rộn, tôi càng trân quý hơn những khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc quây quần bên gia đình cùng thưởng thức bữa ăn ngon, kể cho nhau nghe câu chuyện mình trải qua, kể về những người mình được gặp gỡ. Hơn cả một bữa cơm, đó chính là tình yêu của mẹ dành cho tôi.

Vũ Anh Thơ