Món cơm chiên của mẹ trở thành thương hiệu của con

Thực phẩm Bếp Việt
Th 2 19/09/2022

Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Ngày trước, nhà tôi nghèo lắm. Mẹ tôi có tài nấu ăn rất ngon. Nhiều món ăn mẹ nấu cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Có một món ăn đơn sơ mà tôi thường ăn vào buổi sáng, đó là món cơm chiên. Đây là món điểm tâm thường xuyên của anh em tôi và đặc biệt tôi ăn không bao giờ ngán bởi người vào bếp chính là mẹ tôi.

Sáng sớm, mẹ tôi phải lúi húi trong bếp chuẩn bị chiên cơm. Đầu tiên, mẹ tôi xắt hành lá nhuyễn và đập mấy tép tỏi, mẹ đặt chảo lên bếp cho mỡ vào chảo. Sau đó, mẹ tôi cho tỏi và chút hành lá vào. Khi thấy tỏi chuyển sang màu vàng là mẹ tôi cho cơm vào để chiên. Muốn cơm chiên ngon thì không để lửa quá to. Mẹ đảo cơm đều vài phút trên chảo, sau đó mẹ tôi lấy hũ mỡ vớt những tớp mỡ cho vào chảo, đồng thời mẹ đập trứng gà vào cùng ít hành lá xắt nhuyễn còn lại. Số lượng hột gà nhiều hay ít tùy thuộc vào lượng cơm chiên. Mẹ tôi chiên cơm cho đến khi thấy hạt cơm khô lại và thấy phần trứng gà bỏ vào chín là mẹ nhắc chảo xuống. Mẹ rắc ít tiêu vào cơm chiên. Vậy là chúng tôi mỗi đứa có một chén cơm chiên thơm lừng. Nhìn vào chén cơm chiên tôi thấy màu xanh của hành lá, màu vàng sậm của tóp mỡ, màu vàng tươi của hột gà. Nước tương tỏi với chút ớt chan vào giúp cho chúng tôi có được một bửa điểm tâm sáng ngon miệng. Ăn cơm chiên rất lâu đói. Sáng nào mà ăn cơm chiên của mẹ là tôi học ở trường đến trưa mà cũng không thấy đói bụng.

Có một kỷ niệm đau buồn trong đời tôi, đó là lần cuối cùng tôi được mẹ chiên cơm cho ăn. Buổi sáng ngày 26 tháng 8 năm 1980, mẹ tôi dậy thật sớm để chiên cơm nguội cho cả gia đình ăn. Năm ấy, tôi học lớp 11 và học vào buổi chiều. Sau khi ăn cơm xong, các em tôi đi học, còn tôi cùng cha tôi đi ra cửa hàng mua phân bón về rải cho lúa. Cha tôi và tôi đang chuẩn bị rải phân thì bà Bảy trong xóm báo tin mẹ tôi đã chết. Cha con tôi vội chạy về nhà. Tôi thấy đất trời như suy sụp trước mắt tôi. Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà nhưng hai bàn chân tôi như muốn đan chặt vào nhau nên tôi té hoài xuống ruộng làm cho mình mẩy tôi lấm lem bùn sình. Về đến nhà, tôi thấy nhà rất đông người. Cô bác, bà con đã đến nhìn mẹ tôi bất động trên giường. Tôi nghe lòng mình quặn thắt.

Cái chết của mẹ tôi quá đột ngột làm cho tôi bị một cú sốc quá lớn. Cách đây chưa đầy một giờ, tôi còn thấy mẹ chiên cơm đây mà. Một lúc sau, tôi ra hè ngồi khóc để cho cô bác tính toán việc tổ chức tang lễ cho mẹ tôi. Tôi nghe cô bác kể lại mẹ tôi lên cơn đau tim, khi ba tôi về nhà thì mẹ tôi đã tắt thở. Bà con đã phân công nhau đến trường báo tin cho các em tôi hung tin này. Biết bao giọt nước mắt của em tôi đã tuôn rơi trên suốt đoạn đường từ trường về nhà. Thằng Hiệp, em út tôi ngơ ngác hỏi cha tôi: Sao má chết vậy ba? Mới hồi sáng má còn chiên cơm cho con ăn mà. Câu hỏi ngây thơ của một đứa bé 10 tuổi làm cho nhiều người không cầm được nước mắt.

Hiện nay, cuộc sống tôi đã khấm khá, tôi được thưởng thức nhiều món ngon nhưng tôi không bao giờ quên những món ăn của mẹ từ thuở hàn vi. Sau ngày mồ côi mẹ, tôi cũng học được cách chiên cơm như mẹ. Tôi nhớ lại mỗi khi trường tôi dạy tổ chức cuộc thi  “Gian hàng ẩm thực”, tôi đều chiên cơm và học sinh mua rất nhiều đến nỗi không bao giờ tôi chiên cơm đủ để bán. Tôi trở thành người chiên cơm có thương hiệu.

Năm 2015, Báo Người Lao Động có tổ chức cuộc thi nấu ăn “Bí truyền của mẹ” tôi làm món cơm chiên và đạt giải nhất. Tôi lên nhận giải thưởng mà nước mắt trào dâng khi nghĩ về mẹ. Tôi dự định sau khi nghỉ hưu sẽ mở tiệm cơm chiên để phát huy sở trường của mình. Tôi thầm cảm ơn mẹ đã truyền lại cho tôi món ăn dân dã này.

Từ thuở bé thơ cho đến bây giờ, tôi vẫn thích ăn cơm chiên, một món ăn đạm bạc nhưng đậm đà của những người có cuộc sống còn thiếu trước, hụt sau. Bây giờ, mỗi lần ăn cơm chiên là tôi nghẹn ngào. Nếu như chén cơm ngày xưa của mẹ vừa ngon ngọt vừa thấm đậm tình mẫu tử thì chén cơm ngày nay luôn có hương vị mặn đắng vì hòa lẫn vào những giọt nước mắt của tôi tuôn rơi. Tôi nhớ hình ảnh nhiều ngày dù mẹ bị bệnh vẫn cặm cụi sau bếp chiên cơm cho các con ăn đi học. Thật đáng buồn khi chúng tôi trưởng thành thì mẹ đã không còn. Mãi mãi mẹ là hình ảnh tuyệt vời nhất trong trái tim tôi từ bây giờ và mãi mãi về sau./.

Nguyễn Thanh Dũng     

 Tags: