Nhớ hoài món bún bò Huế của mẹ

Thực phẩm Bếp Việt
Th 2 19/09/2022

Tôi nhớ lúc nhỏ mẹ đi bán bún bò trên ghe nên người ta hay gọi “cô Ba bún bò” vì không ai biết tên thật của mẹ. Mẹ chèo xuồng đi dọc các con rạch nhỏ rao to lảnh lót để người ta trên bờ nghe được và gọi mẹ vào mua ít tô.

Muốn bán được hàng, mẹ phải chèo ngày mấy chục cây số dọc theo các con kênh sông nước, tiếng mẹ hồi đầu lớn và vang theo từng con sóng trên sông, đến chiều về mẹ mệt nên tiếng rao cũng nhỏ dần chỉ còn tiếng khuya chèo nhè nhẹ.

Ngày nào tôi cũng đứng trên bờ để ngóng mẹ trở về, chỉ cần thấy chiếc xuồng nhỏ từ phía xa xa đã òa lên nức nở, tôi hay trách mẹ sao đi bán thiệt lâu không ở nhà đi đón tôi ở trường, các bạn ai cũng có người đưa đón còn tôi chỉ lủi thủi một mình. Lúc ấy mẹ thường xin lỗi tôi, có hôm tôi cứ nhõng nhẽo hoài nên mẹ bực phát vài roi, tôi giận không ăn cơm cả chiều hôm ấy. Mẹ nghiêm nghị nhưng tôi biết mẹ rất thương các con, chỉ là mẹ không quen cách thể hiện ngọt ngào như những người mẹ khác. Có lần nghỉ hè, tôi theo mẹ đi bán, tôi ngồi phía trước khỏa chân xuống nước chơi trong khi chờ mẹ múc bún trụng rau bán không ngơi tay bên lò than nóng nực mẹ mệt nhoài nói không ra hơi, mồ hôi rơi dài trên gương mặt sạm đen vì nắng tự dưng lòng tôi thương mẹ quá đỗi, tôi đã không còn trách hờn mẹ sau những lần đi theo như thế nữa.

Hình ảnh quen thuộc ngày nào cũng vậy khi bóng chiều loang tím cánh đồng, nước dập dềnh trên con sông trước ngõ, tôi lại ra đón mẹ về, để khi nghe tiếng “bún bò huế ơ..” từ xa vọng lại là tôi chân sáo nhảy líu lo mừng rỡ trước hình bóng quá đỗi quen thuộc ấy. Lần nào mẹ cũng câu nạt tôi “sao không vô nhà, đứng đây chi nắng con ?” rồi mẹ cột dây vô bến cầu giữ cho xuồng không trôi. Mẹ lên nhà tiếng than thở càm ràm quen thuộc hôm nay bán ế, bữa nay lò giao bún cũ có mùi lại rời rạc do trụng nước sôi nhiều lần, người ta chê ỏng chê eo… miệng mẹ nói tay cầm chổi dừa quét sân rẹt rẹt… rồi tất tả vào bếp nấu cơm, bù đầu cho đến khi trời tối mịt, đám con lít nhít đã sạch thơm và no bụng từ lâu.

Sau này tôi trưởng thành mỗi lần miên man trong miền kí ức xưa tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc mẹ chèo xuồng thiệt giỏi, nấu bún ngon ngất ngây, giọng mẹ rao vang vọng cả vùng sông, gương mặt đầy nếp nhăn theo năm tháng tảo tần nuôi đàn con khôn lớn có lẽ đó là những khoảnh khắc mà tôi thấy mẹ mình thật đẹp.

Ghe bún nhỏ xíu ấy đã nuôi chúng tôi khôn lớn nên người, mẹ tự nấu rồi tự học dần theo năm tháng rồi gầy dựng được quán ăn tại nhà thật khang trang giờ đây ai đi về Tân Hiệp Kiên Giang chỉ cần hỏi quán “Bún bò cô Ba chợ kinh 5” thì gần như ai cũng biết và chỉ dẫn tận tình.

Món bún bò mẹ đặt bao nhiêu tâm tư mình vào đó, đó còn là nơi mẹ gửi gắm nỗi nhớ Huế – quê hương nơi sinh ra của mẹ. Mẹ dậy sớm từ 4h sáng để chọn mua những nguyên liệu tươi ngon nhất, bò viên từ vùng Bảy Núi ngon nổi tiếng, gia vị đặc trưng được gửi vào từ Huế, để nấu ra tô bún đơn giản ấy mẹ tôi đã kì công vô cùng, mẹ nấu từ tinh mơ đến tận 2h chiều mới có bún để bán.

Món bún đặc biệt ấy được mẹ nấu với tất cả tấm lòng, mẹ tận tụy hết lòng với công việc và chăm chút món mình nấu hệt như cách người nghệ sĩ đam mê với tác phẩm của mình vậy. Tô bún sợi bún to vừa phải được trụng nước sôi thiệt mau để bún nóng mà không bở, nạm gầu mẹ luộc từ sáng đến trưa để thịt mềm, miếng thịt nấu trong nồi kèm các loại gia vị đặc biệt thấm đều và ngon rất riêng. Rau giá ăn kèm tươi xanh đủ loại, nhìn tô bún thơm nức trộn nhẹ miếng rau, gắp miếng thịt bò cắt mỏng, thêm miếng chả quế thơm ngon thiệt không phải tự khen chứ tôi chưa từng ăn tô bún bò nào ngon như mẹ tôi nấu. Tôi là đứa kén ăn cơm nhưng lại cực mê bún bò ngày nào đi học về cũng phải ăn một tô, mẹ hay kí đầu tôi đùa “ăn thế thì hết vốn”… nhưng thấy tôi ăn xì xụp ngon lành mẹ lại vui vẻ vô cùng.

Sau này bận bịu công việc tôi ít khi về nhà, thỉnh thoảng nhớ nồi bún của mẹ tôi hay ghé quán bún bò nào ăn đỡ và chợt thất vọng khi nó khác xa hương vị bún bò trong trí nhớ của tôi. Có lẽ vì tôi nhớ mẹ, nhớ nhà nên lòng cứ vấn vương mãi chút hương vị xưa chẳng thể nào quên được, tô bún thơm ngon ăn cùng xíu ớt sa tế cay giản dị vô cùng mà sao cả đời cũng không thể nào quên./.

Lê Phương Loan     

 Tags: