BÁNH XÈO NHÂN VỊT, NHÂN NGÀN YÊU THƯƠNG

Thực phẩm Bếp Việt
Th 4 12/10/2022

Sài Gòn chiều nay mưa! Mấy nay thời tiết Sài Gòn đỏng đảnh quá, mới vừa nắng lại mưa, lạnh lùng và tê tái đến khó chịu! Hắn khoác vội chiếc áo mưa lên xe đi từ chỗ làm về nhà, đường mưa trắng trời và mọi thứ bắt đầu nhòe dần, từng hạt nặng nề tấp vô mặt, tiếng còi xe inh ỏi, ồn ào và vội vã khiến hắn không thể đi thêm được nữa. Ghé vào quán bánh xèo, gọi một đĩa cho mình, nhìn đĩa bánh xèo đủ loại nhân, thổi vội, từng làn khói bay lên, mờ mờ trắng trắng. Hắn nghe thấy tiếng lòng xáo xào và trống rỗng, tâm tư hắn thổn thức, nỗi nhớ nhà trực trào. À, hắn nhớ mùi bánh xèo Má làm quá!

Nhắm mắt lại, hắn trở về buổi chiều ngày hôm ấy. Năm ấy hắn 18, vô lo vô nghĩ chỉ biết học, ngày mai là hắn phải khăn gói lên Sài Gòn nhập học. Ngồi bên trong căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc, phía dưới có gian bếp củi với lửa hồng, khói bay lên trời nghi ngút hòa vào ánh dương chiều tà đỏ rực, hắn mơ màng bước ra phía trước sân, hít 1 hơi thật sâu để ngửi lấy cái mùi mạ non thoang thoảng. Nhíu mắt lại, hắn thấy bóng dáng quen thuộc. Là Má! Má đang ngồi cạnh bờ ao mặc chiếc áo màu nâu cũ mềm đang làm thịt vịt.

- Nay ăn Vịt hả Má!  Hắn hỏi.

- Nay Má đổ bánh xèo vịt cho mấy chị em mày ăn, mai tiễn Út lên Sài gòn học nghen! Má vừa cười vừa nói, tay thoăn thoắt nhổ lông vịt.

Hắn mừng rỡ, tỉnh luôn cả ngủ, lăng xăng đi hái rau sau vườn. Món bánh xèo Vịt trong tiềm thức đối với hắn là đặc sản đấy, hắn có thể ăn từ ngày này qua ngày khác và chỉ thật sự thấy ngon khi Má làm. Ấy thế mà Má lại không thích ăn, Má thích ăn mỗi vỏ bánh xèo cuốn chút rau chấm mắm, Má nói ăn vậy nó mềm với ngon hơn. Cũng vì thế mà hắn ít khi được ăn lắm, hắn vẫn hay giận Má, vì nhà nuôi bao nhiêu là vịt, chiều nào cũng thấy cả đàn vịt trắng muốt tung tăng bay nhảy khắp cả vùng quê, vậy mà Má không chịu chiều hắn. Hôm nào phải có dịp đặc biệt lắm Má mới thịt vịt đổ bánh xèo ăn, những hôm ấy, tâm hồn hắn rộn ràng xốn xang cả ngày.

Hái rau xong, chạy đến ngồi bên Má, nhìn gương mặt lấm tấm tàn nhang rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay gầy guộc, mới đó mà Má đã làm xong vịt rồi, hắn thấy Má làm việc gì cũng chỉ trong chốc lát, có lẽ những công việc như vầy Má làm như một thói quen vì làm đã quá nhiều rồi, chưa thấy lúc nào Má nghỉ ngơi, giống siêu nhân vậy! Má nói làm bánh xèo vịt muốn ngon phải làm thịt vịt thật kỹ, lóc bỏ xương rồi ướp chút gia vị với hành, tỏi, sả, tiêu,hạt nêm…ước chừng gia vị phải nêm nếm vừa đủ để vừa khử được mùi tanh, vừa không làm mất vị ngọt, vị thanh của thịt vịt, sau đó, đem tất cả băm nhỏ rồi xào chín với dầu ăn. Bột bánh xèo thì trộn chung với nước nghệ tươi cho thơm sau đó trộn tất cả lại, khuấy đều rồi đổ bánh vô khuôn, cho thêm giá đỗ rồi đậy vung đợi chín, Má đảo đều tay, thịt vịt trộn lẫn bột bánh quay mòng mòng.

Chạng vang, trời tối dần, Ba đi làm về. Trời đổ mưa, mưa quê thanh bình như như tâm hồn hắn lúc ấy vậy, nhẹ nhàng, yên ả và dịu dàng, giọt mưa khẽ khàng rơi xuống mái tôn rồi nảy lên, nảy xuống, như những vũ công đang nhảy theo vũ khúc đất trời hòa quyện. Ăn bánh xèo trời mưa là đúng bài! Cả nhà hắn quây quần bên bếp lửa, từng cái bánh xèo mập mạp, giòn tan, nóng hổi và thơm phức. Ngửi mùi, hắn nuốt nước miếng cái ực. Cả nhà nói chuyện rôm rả, vừa nói vừa liền tay cuốn chút bánh tráng, gói kèm rau sống với bánh xèo, chấm miếng mắm rồi thả trôi cả cảm xúc vào món bánh. Ăn một cái rồi cái thứ hai, ăn rồi lại muốn ăn thêm nhiều cái nữa. Đủ thứ mùi vị quyện vào nhau vô cùng ngọt ngào và mềm mại. Vị ngon của bánh, vị yên bình của đồng quê, vị hạnh phúc của gia đình nữa, tất cả như tan chảy theo cảm xúc của hắn. Bánh xèo vịt luôn là món hắn yêu thích, nhất là khi trời mưa.

Đêm ấy, cũng là đêm cuối hắn được ở với Má. Tâm trạng ngổn ngang, lần đầu tiên xa nhà đi học một mình nên cảm xúc cũng thật lạ. Chỉ ngày mai nữa là hắn phải bắt đầu một cuộc hành trình mới, tự lo cho bản thân, tự chi tiêu cho những lo lắng bộn bề của cuộc sống. Hắn tính tiền trọ rồi tiền học phí báo với Má, Má nghe, gật đầu rồi đi lên đầu giường lấy cái phong bì dấu kỹ dưới cái gối cũ mềm.

- Nhớ ăn uống đầy đủ có sức mà học nghe con, hết tiền thì thư về nói Má bán thêm mấy đàn vịt! Má vừa đếm tiền rồi đưa hắn.

Hắn giật mình, ừ đúng rồi! Nhà hắn làm gì có tiền nhỉ! Thu nhập chủ yếu là dựa vào tiền bán lúa, bán vịt. Nhà hắn ngày ấy cũng thuộc diện nghèo nhất xóm, anh chị em lại đông nữa. Mấy năm nay tiền ăn, tiền học phí sách vở của mấy anh chị em đã khiến Má suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Má cứ cặm cụi làm việc từ sáng tới tối, tiết kiệm tất cả những thứ có thể tiết kiệm, và bán tất cả những gì có thể bán để dành tiền cho chị em hắn ăn học. Cả đàn vịt cũng vậy, Má nuôi rồi bán lấy tiền để dành, hèn gì mỗi lần thịt Má tiếc lắm. Chắc hẳn nuôi anh chị em hắn là điều không dễ dàng gì, ấy thế mà chưa bao giờ thấy Má than thở lần nào, cũng chưa bao giờ thấy Má sắm sửa gì cho bản thân. Có phải là Má đã quen hy sinh như vậy phải không? Hay Má từ lâu đã không còn nhớ tới những ước mơ, sở thích của Má nữa? Có thật là Má không thích ăn bánh xèo có nhân thịt vịt không? Má không biết mệt phải không Má? Lòng hắn ngổn ngang với trăm ngàn câu hỏi

Hắn nhìn Má, rồi nhìn xuống chiếc phong bì Má đưa. Dòng chữ nắn nót hiện trước mặt, hắn cầm lên đọc: “Tiền bán vịt để dành cho Út đi học”.

Hắn thấy từng chữ, từng chữ bỗng nhòe dần đi.

Nguyễn Tấn Hoàng Hải