BÍ MẬT CỦA BÍ ĐỎ
Thực phẩm Bếp Việt
Th 2 19/09/2022
Tôi còn nhớ mãi trong ký ức, những khoảnh khắc của những trưa hè ấy. Oi bức cùng nóng nực mẹ đã quạt và hát ru tôi ngủ trên chiếc võng con con bé nhỏ.
Là một cô bé hay nhiễu sự cùng tính cách bốc đồng, luôn nghịch ngợm tôi luôn trong tình trạng bị đói. Đúng vậy, chính là đói. Tôi thèm những que kem từ chú bán rong lúc chiều buông, tôi thèm những viên kẹo bi mà chỉ mỗi khi đến phiên chợ mà mẹ tôi mới có thể mua về cho tôi, đang trong tuổi ăn tuổi lớn, việc ăn với tôi chưa bao giờ là đủ. Hồi đó, tôi tham ăn lắm, tôi còn hay tranh giành với em trai tôi về những gói bim và tôi còn chửi ngược lại thằng em của tôi là thằng tham ăn.
Có lẽ là do cái nghèo đeo bám mà tôi lại có một tuổi thơ thật “quê”, lắm lúc tôi phải nhìn những người bạn của mình ăn những que kem mà khi ấy tôi chẳng có tiền mua. Khi tôi đã lớn hơn một chút, tôi nhận thức được việc mình không có tiền mà bố mẹ tôi cũng đang vất vả để chắt chiu từng đồng tiền lẻ đóng tiền học cho tôi.
Nhớ nhất là có lần trời mưa to, nhà bị dột rất nhiều chỗ, từ bếp trên nhà to, bố mẹ tôi cứ chạy qua chạy lại lấy cái xô cái chậu về hứng những giọt nước từ trên mái nhà rơi xuống. Và hôm đấy là ngày tới phiên chợ, hồi sáng mẹ có đi bán rau để có thể mua một chút thịt về cho cả nhà, cuối cùng thì quả bí đỏ mẹ cất góc bếp cũng đã đến lúc được chế biến.
Tôi hỏi mẹ:
– Mẹ ơi! trưa nay mình ăn gì hả mẹ?
– Mẹ sẽ lấy thịt chưng bí đỏ, ngon lắm nhé.
Hôm đấy, trời đang nắng tự nhiên lại mưa, kéo theo cả sấm chớp khiến tôi chạy vội về nhà khi đang chơi nấu ăn với anh em trong làng, khiến cho món ăn thịt chưng bí đỏ và cả thịt vịt quay của tôi chuẩn bị lên bếp cũng thế mà đổ bể, khiến cho tôi bị tét vào mông chỉ vì lỡ chạy qua vũng nước mà làm ướt quần ướt áo, tội lắm.
Từng giọt nước mưa rơi tí tách tí tách xuống chiếc bếp củi mà mỗi khi đông đến nhà tôi ngồi quây quần kể chuyện. Từng giọt nước mưa rơi tí tách tí tách xuống chiếc bếp củi mà mỗi khi hè đến làm cho mẹ đổ mồ hôi mỗi khi nấu ăn.
Và lần này thì những hạt mưa ấy rơi xuống quả bí đỏ đang ở trên bếp, rơi xuống, bắn tung và tiếng bếp kêu xì xèo cùng nhịp với những hạt mưa ấy.
Khi trời tạnh mưa cũng chính là lúc nhà tôi chuẩn bị ăn trưa, món thịt chưng bí đỏ đã xong, nó làm tôi nghĩ mãi từ sáng tới giờ và điều đó thật khó chịu. Tôi hào hứng nhanh nhảu xung phong đi lấy bát đũa ra mâm, ngồi đợi mẹ bê nồi cơm cùng thêm món rau nữa.
– Oa ngon thật đấy mẹ ạ, ngày mai mẹ lại làm món này tiếp nhé!
– Phải lâu lâu ăn lại mới thấy ngon, nếu ngày nào cũng ăn sẽ không còn ngon nữa.
– Nhưng con thích ăn mà.
– Sang chợ sau, mẹ đi bán rau lại làm cho con nhé!
– Thế hồi xưa bà ngoại dạy mẹ làm món này hả mẹ?
– Hồi xưa nghèo lắm, toàn ăn khoai với ngô, làm gì có thịt ăn như bây giờ, hồi đấy lâu lâu có con gà để thịt mà còn chẳng đủ cả nhà ăn.
– Thế sao mẹ biết làm món này?
– Khi mẹ về đây, thấy bà nội làm thế là mẹ biết…
Bữa ấy, tôi ăn được hai nửa bát cơm, đấy có lẽ là một kỷ lục chưa có từ trước với một đứa kén ăn như tôi, tôi mải miết ăn, chẳng để ý nhiều, bố và mẹ gắp hai ba lần đũa và đĩa rau hết trước. Mẹ tôi nói mẹ chỉ thích ăn rau, nhường tôi ăn hết thịt, còn nước sốt và bí thì mẹ ăn.
Sau bữa đấy, tôi biết thêm về tuổi thơ của mẹ và bà nội của tôi – người tôi biết đến và nhớ đến thông qua những lời kể của mẹ.
Đến mãi sau này tôi mới nhận ra, thực ra bố và mẹ chẳng ai thích ăn rau hơn thịt cả, chỉ là vì bố mẹ nhường tôi phần tốt hơn, ngon hơn mà thôi.
Thịt chưng bí đỏ là món ăn được in sâu trong trí nhớ của tôi, ký ức ấy theo tôi mà lớn lên và mỗi lần nhớ về nó tôi như được trở lại tuổi thơ, mỗi khi lại có cơ hội được thưởng thức, tôi một phần như đã được trở lại tuổi thơ. Điều tuyệt vời hơn cả là tôi đã có thể tự mình làm nên món ăn này đúng với hương vị của mẹ tôi làm khi xưa, hương vị của sự hi sinh thầm lặng, hương vị của yêu thương./.
Mã Thị Thu Huyền